Thật ra trước đây khi ở nhà tôi đã phải trải qua cảm giác nằm cùng với chuột rồi nhưng lên Hà Giang là một trải nghiệm hoàn toàn khác, khi mà tôi phải nằm ngay cạnh tường, là chỗ con chuột chạy. Tối đó là tối thứ 2 trong cuộc hành trình, nhóm tình nguyện của bọn tôi gồm có 12 người, được dân làng tốt bụng cho ngủ nhờ trong nhà. Tôi xung phong nằm ngoài cùng cạnh tường vì chỗ này có cửa sổ, rất mát. Mọi người đang nằm trò chuyện rồi nghỉ ngơi thì bị tôi cắt ngang: “Có chuột! Có chuột anh chị ơi!” Anh nằm gần công tắc đèn nhất bật đèn lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và con chuột, chẳng ai nói gì, tất cả đều nhổm dậy, người thì tim gậy người thì tìm thanh sắt. Bác chủ nhà chắc thấy ồn ào quá mới chạy sang hỏi xem có chuyện gì, tôi mới chạy ra kể cho bác, bác bảo cứ để đẩy cho bác. Khoảng 15 phút sau,chẳng biết bác từ đâu đi về mang trên tay 1 con chuột mà chẳng biết nó có phải con vừa nãy tôi nhìn thấy không nữa. Bác bảo ở đây ẩm thấp, chuột nó hay lần mò đến, nhưng mà nó chỉ ăn thức ăn thôi chứ không cắn người đâu mà lo. Nghe bác nói xong mọi người buông gậy xuống rồi tắt đèn đi ngủ sớm. Hôm sau, tôi bàn với chị trưởng nhóm tình nguyện, hay là mình đi mua thuốc diệt chuột về giúp nhà bác. Chị ấy đồng ý, thế là trước khi lên đường đến với nơi tình nguyện mới, chúng tôi tặng bác chủ nhà 1 túi thuốc diệt chuột Biorat, dặn bác dùng thử xem có hiệu quả không rồi trên đường về chúng tôi sẽ ghé nhà bác hỏi thăm kết quả sau. Bác gật đầu đồng ý và chúng tôi tiếp tục hành trình của mình.
Hôm về, đi qua nha bác, tôi chạy vào hỏi bác đầu tiên xem thuốc có hiệu quả như quảng cáo trên bao bì không, bác gật đầu bảo có, dùng tốt lắm. Cá nhân tôi rất vui vì đã giúp bác có được giải pháp giải quyết chuột hiệu quả và tôi càng thấy chuyến đi của mình thật có ý nghĩa.