Tiếp thị Sài Gòn
Nâng tầm thương hiệu
NEWS  |  TAGS

720 Âu Cơ, phường 14, quận Tân Bình, TPHCM

  • Dịch vụ
  • Câu chuyện về thuốc sinh học trong mắt loài chuột

Câu chuyện về thuốc sinh học trong mắt loài chuột

Tôi là một con chuột mới vào đời, tôi có tài, có học và tôi tin là tôi có thể phân biệt mọi thứ, kể cả thuốc diệt chuột. Mới vào đời và có chút tài thường đi đôi với thói ‘ếch ngồi đáy giếng’. Khi mới bước chân lên thành phố xa hoa này, tôi những tưởng tôi là thiên tài, tôi là kẻ mạnh nhất, cho đến khi mọi thứ bỗng tệ hơn.

Câu chuyện về thuốc sinh học trong mắt loài chuột

Tôi sống trong một cái hang nhỏ trong góc tường một căn biệt thự của con người. Cuộc sống hết sức thoải mái và vui vẻ. Các bạn biết đấy, có thể sống và tồn tại ở đây cũng là một thử thách mà thử thách xong mới được ăn quả ngọt. Tôi luôn phải đối mặt với những con mèo rất to, nhưng đổi lại chúng chảnh chọe và luôn làm dáng, chúng béo ị với bộ lông dài lượt thượt. Nhưng, chúng là mèo, và chúng biết bắt chuột, những con mèo ấy thích vờn chuột, chúng không cắn chết chúng tôi mà chúng vờn, vờn đến khi chúng tôi mệt lả và kiệt sức. Tôi thông minh và may mắn nên tôi chưa bao giờ vào tầm ngắm ấy. Và những con chó hung dữ, chúng khó đối phó hơn lũ mèo gấp vạn lần, chúng ập đến không báo trước và cắn ngang cổ những con chuột vô tình chạy qua, chúng tôi đấu không lại !

Tuy nhiên, tôi có kẻ thù mới sau vài tháng sống trong hang, một con chuột to bự với cái đầu rõ tinh tường, tôi sợ nó! Nó bắt tôi nhử lũ mèo và chó để nó tha hồ ăn món ngon. Nó phá tan bữa ăn của con người, nó làm vỡ choang bao nhiêu cái lọ hoa đẹp đẽ. Còn tôi vừa phải làm mồi nhử, vừa phải chạy trốn, vừa phải phục dịch nó.

Sau những lần quậy phá ấy, đồ ăn trong nhà đã khó tiếp cận hơn rất nhiều. Chúng tôi và cả con chuột kia đều rơi vào tình cảnh thiếu ăn. Vừa đói vừa mệt vì lũ chó mèo cứ lởn vởn không để cho chúng tôi đi kiếm ăn, đó là những ngày tệ hại. Cho đến một hôm nọ, sau khi trốn con chó của nhà chủ, tôi mệt lử lăn vào hang, con chuột kia đang vác vài ba viên ‘kẹo’, nó ăn ngon lành. Nó ăn nhiều, nó liếm cả những kẽ ngón tay, không chừa một hạt bụi. Thật ra, nó từng bảo nó đã cảnh giác với những viên kẹo ấy nhưng nó không thể cưỡng lại hương vị đầy sức quyến rũ.Nhất là khi mà sau nhiều ngày không đủ ăn, thì món ăn này đúng là không thể nào chối từ được.Nó còn hào phóng mời nhiều anh chị em chuột khác ăn những viên kẹo đó, và tất nhiên trong cái đói chẳng ai dại mà bỏ qua. Riêng tôi, vìquá sợ nên không dám léng phéng đến xin một góc viên kẹo đấy.

Nhưng sau vài ngày, nó chết,và cả những anh chị em chuột đã ăn cùng nó cũng chết theo và có những triệu chứng hết sức kì lạ. Và tôi nghĩ rằng miếng kẹo ngon ấy làmột loại thuốc diệt chuột nào đó của con người.

Tất cả họ đều yếu dần rồi chết cả rồi, còn tôi, tôi cũng đói lã đi rồi. Có lẽ, dù không ăn phải loại thức ăn kì dị đó, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết vì đói, hay tệ hơn là lại ăn phải một loại thức ăn có độc thơm ngon nào đó mà thôi.