Nhà em là một ngôi nhà khá chật hẹp và nghèo nàn, lại thêm chỗ ở toàn những ngôi nhà nhỏ kè kè sát bên nhau. Vì là khu định cư toàn những hộ nghèo nên hầu như người ta rất ít khi quan tâm đến sự hiện diện của chuột hay không. Hầu hết mọi người đều bận túi bụi với công việc của mình. Ngay cả gia đình em cũng thế, vì khá đông con nên bố mẹ rất vất vả, lại cộng thêm những ngày làm về mệt nhọc nên chỉ đặt chân xuống rồi ngủ ngay luôn. Còn em do còn đi học nên chỉ có thể cố gắng giúp bố mẹ bởi những công việc nhà lặt vặt để mẹ giảm bớt đi vất vả.
Rồi một hôm, nhận thấy ngay cả đồ ăn mà bố mẹ đã vất vả làm ra thì cũng bị lũ chuột mò tới và làm xáo trộn đi, thế là tối đó gia đình không có thức ăn. Mặc dù mẹ không trách nhưng nhìn vào nổi buồn của mẹ em thương lắm. Mà không chỉ một lần rất nhiều lần chúng phá hoại nhà nên em ghét chúng cay đắng.
Thế là em quyết tâm giết chúng cho bằng được. Vậy là em tự tay làm cho mình cái bẫy chuột ở nhà. Mặc dù thời gian đầu đôi lúc cũng có vài con dính bẫy nhưng thời gian sau chúng hoàn toàn tránh xa bẫy đó ra. Vậy là công đoạn đầu chẳng mấy thành công và vui vẻ. Thế là cảm giác hụt hẫn vô cùng. Sau vì biết rằng mèo sợ chuột nên em liền xin một con mèo vừa là thú cưng lại vừa là cách đuổi chuột tiện lợi.
Mà hì, nói thì nói vậy thôi chứ tại gia đình em nghèo nên không thể mua những sản phẩm diệt chuột đã có bán sẵn trên thị trường như: thuốc diệt chuột hay các loại bẫy chuột khác được bởi em vẫn thấy người ta thường sử dụng thuốc để bẫy chuột hiệu nghiệm nhất.